Chú Tam cam đoan với tôi đến Long Biên sẽ mời được anh bộ đội đeo quân hàm xanh đang chạy theo chiếc xe khách dưới đường kia lên xe mình đi cùng. Thấy bác cả có vẻ chưa tin, chú giải thích:
- Có ba đặc điểm để nhận biết các anh bộ đội lên vùng
sâu vùng xa. Thứ nhất, ba lô nặng chứng tỏ về phép mang nhiều quà lên cho những người chưa được về. Thứ hai, không phải khách quen tài xế mới bắt chạy theo như thế và thứ ba, bước chân nhấc rất cao vì thường phải đi trên núi đá!
Bác cả nghe vậy biết vậy, chẳng nói gì.
Ba anh em tôi: bác cả bộ đội giải phóng Điện
Biên, tôi bộ đội giải phóng miền Nam còn chú Tam sinh sau năm 1975 đang làm nghề kinh doanh bất động sản. Đợt này chú nghỉ mấy ngày lái xe đưa bác đi thăm chiến trường xưa. Mấy năm nay chú cứ áy náy anh mình mang danh chiến sĩ Điện Biên mà chưa biết Nà Ngần, Phai
Khắt ở đâu nên giục tôi khẩn trương tổ chức đi một chuyến.
Đến vòng xuyến Long Biên, tôi còn chưa nhìn ra ai với
ai thì chú Tam đã dừng xe, mở cửa:
- Đồng chí trung úy ơi, có đi Lạng Sơn lên xe đi cùng
cho vui!
Anh bộ đội biên phòng mừng quá:
- Ôi, anh giúp cho thì còn
gì bằng. Em đang cần...
Anh nói rằng đêm nay phải mua vé Lạng Sơn để sớm mai đi chuyến bốn giờ lên Cao Bằng vì hết đường ô tô còn nửa ngày cuốc bộ mới về đến đơn vị. Nhìn đôi mắt thiếu ngủ và chất giọng vùng
biển nằng nặng, anh cả tôi đã cảm tình:
- Lên đi đồng chí. Lên chúng ta đi với nhau cho vui.
Tôi nhờ anh ngồi ghế trên tán chuyện cho
chú Tam khỏi buồn ngủ nhưng vừa nhìn thấy mặt mình trong gương chiếu hậu, anh trung úy biên
phòng đã cười thẹn:
- Ba đêm vừa rồi cháu không được ngủ trọn một đêm nào.
- Ba năm du kích năm kề, không bằng chủ lực chỉ về một
đêm… Trung úy chắc lâu rồi mới về thăm vợ?
Anh trung úy biên phòng càng thẹn
hơn:
- Em chưa…
Chú Tam lại cà kê chắc là về đi dạm vợ rồi đề nghị nếu
không bí mật thì kể cho anh em vui quãng đường. Thanh- anh trung úy biên phòng ấy tên là Thanh- quay
lại nhìn chúng tôi, dừng cái nhìn nơi bác cả. Được bác cả khuyến khích, Thanh mới kể câu chuyện của mình.
Chỉ huy
cho anh “về tranh thủ” vì có điện mẹ ốm nặng. Trước đó mấy tháng, bố anh mua căn nhà ở thị xã, thư lên bảo anh về để đứng lễ
nhập trạch. Cứ như lời của bố trong thư, anh là con trai duy nhất, là người “kế danh tín
chủ” không thể không có mặt trong lễ cúng an thần linh thổ địa nơi đất mới.
- Đúng rồi. Bây giờ có điều kiện nên thực hiện những
việc kỹ càng như thế!- Bác Cả đồng tình với bố của Thanh.
Nhưng nhận thư của bố hơn ba tháng mà anh chưa thể về
vì bản vùng cao vừa dời xuống thung lũng cấy lúa nước. Dân quen du canh du cư đốt
phát chọc trỉa nay làm theo quy trình nhất thì nhì thục, bộ đội không thể bỏ
dân mà về được.
- Em đã hướng dẫn rất tỉ mỉ nhưng tất tật bà con đều bắt phải làm mẫu. Cày cấy, làm
cỏ bón phân, cứ là cầm tay chỉ
việc. Vụ này lúa đã kém hạt mà bông vừa mới ửng đuôi, châu chấu đã về búng càng tanh tách
nên phải tổ chức chong đèn đi vợt. Lại đến lúc gặt về gặp mưa, hạt thóc chỉ chực
mọc mầm, thế là lại phải cùng bà con làm lò sấy. Chỉ khi có người lên
thay với bức điện mẹ ốm nặng, bà con mới “Mẹ ốm thì bộ đội phải về thôi” rồi cả
bản đưa anh ngược lên nơi có cây gỗ vắt ngang vượt qua dòng suối cuồn cuộn.
- Đi đường phải mất mấy ngày ấy chứ! Chú Tam chia sẻ.
- Mất hai ngày thôi anh ạ. Một ngày đường rừng,
một ngày đường nhựa. Về đến đồn anh em chở ngay ra bến vừa kịp chuyến xe cuối cùng.
Quê cũ của Thanh là một vùng biển đảo quanh năm gió sóng,
ra khơi bằng thuyền, vào đất liền bằng mủng. Ngày còn học ở Học viện Biên phòng,
mỗi lần anh về mẹ vẫn lội ra tận lợi cát, tay túm cạp mủng tay làm dấu thánh miệng
lầm thầm Giê su ma lạy Chúa tôi. Đầu năm nay bố anh đã mua ngôi nhà ở thị xã, ngôi nhà ba tầng một tum giữa vườn cây đẫm bụi. Thanh thả ba lô đứng bên cánh cổng, không biết có phải nhà này không mà cửa ngõ im ỉm? Có tiếng chó rên ư ử và tiếng méo xẹo của con vẹt chào khách ở ngôi nhà
bên cạnh. Anh ghé lỗ hoa sắt, nhìn vào. Con chó vàng gâu một tiếng rồi nhẩy chồm
lên kéo theo sợi dây xích đánh xoảng. Con vẹt cũng tíu tít nhảy qua nhảy lại mấy thanh tre rồi nhào
lộn trên những cái vòng treo. Đó là con Vàng và con vẹt Lì, chúng đã nhận ra người nhà. Còn chưa kịp mừng thì tiếng xe máy xịch đỗ sau lưng với giọng con gái tinh
nghịch:
- Anh bộ đội nhòm ngó gì nhà
em thế?
Thanh còn chưa biết nói sao thì cô gái đã hỏi tiếp:
- Anh Thanh phải không?
Con chó và con vẹt lại lồng lên khi nghe thổ âm vùng
biển:
- Vâng, tôi là Thanh.
Cô gái như reo:
- Em đoán đúng mà! Mẹ bảo em chờ anh…
Nói chưa hết câu cô đột nhiên trở nên lúng túng. Lần đầu tiên gặp con trai của bà hàng xóm, trong lòng cô nhen lên những cảm xúc rất lạ. Cao
lớn, khuôn mặt vuông, nước da ngăm mặn mòi gió nắng còn đẹp trai hơn những gì
cô mường tượng qua lời kể của bà Thản. Cử chỉ của cô đâm ra mất tự nhiên. Đầu tóc không biết có ổn lại đang mặc bộ quần áo làm việc ở cửa hàng ăn, má cô chợt đỏ bừng. Mời Thanh vào nhà,
cô bật quạt rồi bảo anh cứ ngồi cho mát rồi quày quả dắt xe ra cổng.
Cô Liên- cô gái hàng xóm đó tên là Liên- đã cho Thanh biết
bố mẹ anh về quê. Bố về quê nội xin sớ nhập trạch, đi được một ngày thì
mẹ anh dắt chó xách lồng chim sang nhà Liên gửi chìa khoá về quê ngoại. Nghe những
lời của Liên, anh lại thêm lo. Từ lúc nhận bức điện trên bản vùng
cao, anh chỉ lo bệnh tim của mẹ trở chứng nhưng đến lúc này anh thêm nỗi lo mới. Mẹ ốm thế nào mà phải về
ngoại? Mà sao bố không đưa mẹ đi lại mỗi người một hướng thế này? Rồi cái
Thành nữa, sao không xin nghỉ vài hôm mà đi cùng mẹ như lời anh dặn…
Liên từ cửa hàng mang về sắp lên bàn các món ăn:
- Anh Thanh phải ăn hết các món em làm riêng cho anh
đấy nhé!
Lúc xin lại chìa khóa, Liên để tay trong tay anh
hơi lâu rổi nói một câu đầy ngụ ý:
- Anh Thanh phải lấy vợ đi thôi, bà và cô Thành mong lắm
đấy!
- Ai lấy bộ đội quanh năm xa tít ngoài biên cương hở
cô!
- Anh cứ nói thế!
Liên có cửa hàng ăn ngoài ngả tư, giờ này khách rất
đông. Cô không đành khi để Thanh một mình xách lồng chim và dắt chó về ngôi nhà vắng
nhưng ngoài cửa hàng đang có nhiều khách quen đến ăn tối, cô không thể ở lại.
- Thế là ngon rồi. Thanh mà kết với Liên thành liên
thanh nổ giòn như AK, nhỉ. - Chú Tam lại tếu.
- Đã có gì đâu anh. Mà em đã nói rồi, lấy bộ đội biên
phòng là chuốc cái khổ vào mình!
Thanh kể tiếp:
- Liên đi rồi, ngôi nhà chỉ còn mình em với con Vàng
và con Lỳ. Ngoài đường, xe tải liên tiếp rồ ga phủ thêm bụi lên những tàng
cây. Em mở dây xích cho con Vàng. Nó tót ra gốc cây kếch một chân lên tè rồi tiện
thể sủa trêu con vẹt một tiếng. Bố em vớt được nó bên bờ biển từ ngày em chưa đi
Học viện Biên phòng, nay lên biên giới đã hai năm mà nó vẫn chưa quên cái nết gác mõm
lên bàn chân em. Thấy em sẻ thức ăn vào cái tô, con Vàng nhẩy cẫng rồi nằm úp bụng,
bò lại. Con Lỳ cũng vậy, thấy bạn gàu gàu nhai xương nó cứ nhào tít chào khách
cho đến khi được muỗng hạt kê mới thôi.
Trong lòng anh đang nặng nỗi lo về mẹ. Còn bố ư? Không hiểu sao mỗi khi nhớ về bố, anh luôn nghĩ về một người thợ súng có tinh thần rắn như thép đã đi qua chiến tranh giải phóng là mẫu hình để thế hệ các anh noi theo. Lần
trước, khi nhà còn ngoài đảo, anh về bố chỉ hỏi về được mấy ngày, công việc
trên biên giới dạo này thế nào, sau đó là ngồi nhìn hai mẹ con tíu tít. Mẹ úp
mặt vào lưng áo anh hít mùi mồ hôi rồi khơi lò cho nước nóng thêm để anh tắm. Con vừa mới về mà mẹ đã sụt sịt lo sắp đến ngày con lại phải đi!
Ánh điện đầu hôm soi qua lớp bụi làm không khí chung
quanh vàng úa. Con Vàng thỉnh thoảng chạy ra hiên chõ mõm lên gâu một tiếng trêu
con Lỳ. Vết chân của nó chi chít trên nền gạch bụi bậm. Anh cởi quân phục vắt
lên thành ghế, xách xô xách chổi ra lau từ tầng tum xuống đến sảnh rồi lại lau
từ sảnh ngược lên. Ở tầng ba có một phòng để bàn thờ, nhưng kệ tam sơn và bát hương
cái nào cũng còn quấn trong ni lông. Xuống tầng hai, anh dừng khá lâu trước tượng Giê su chịu nạn và quyển kinh Phúc âm đặt trên cái bàn nhỏ. Đây
là phòng cầu kinh của mẹ. Ngày chưa đi học viện, anh vẫn thường cùng mẹ quỳ trước
tượng Chúa nơi vùng biển đảo ầm ì. Lúc này, anh bất giác thốt lên lạy
Cha, Con và Thánh thần…
Ở gian bếp có bàn thờ thổ công, lọ hoa đĩa quả đã héo,
mấy chén nước gần khô đóng những vòng bụi đỏ. Anh vặn vòi xả nước lau rửa úp
lên mặt đá sa kim rồi tìm đồ nghề của bố vít lại bản lề triệt bụi lọt vào khe cửa.
Bao nhiêu việc đã làm xong mà trời vẫn chưa sáng! Thanh
dạng chân giang tay trên nền gạch hoa nhìn cánh quạt quay đều đều. Phải đi tìm bố thôi. Anh sợ bố hay la cà sẽ làm nhỡ phép của anh. Sáng ra
sẽ về ngoại tìm mẹ rồi hai mẹ con cùng về nội. Mà nếu không kịp làm lễ vào nhà mới anh cũng phải đi. Phải lên Lạng
Sơn mua vé trước để bốn giờ sáng hôm sau đi chuyến xe đầu tiên mới kịp về đồn.
*
* *
Từ ngày Thành lấy chồng về phố và Thanh lên công tác trên
biên giới, nhà ông Thản chỉ còn hai vợ chồng già với bốn mùa sóng gió. Thứ bảy
tuần nào bà cũng một mình một mủng đi nhà thờ trong Đảo Lớn. Ông đã thửa cho bà một
góc đọc kinh nhưng bà không thể vắng buổi lễ Sam Bát và những lời giảng
của Cha vào tối thứ bảy. Đã có lần gió đánh dạt bà sang tận bờ bên kia nhưng đến
thứ bẩy tuần sau, bà lại chèo mủng đi.
Vùng biển hối hả với những dự án du lịch. Mấy quả đồi trồng phi lao được đền bù một số tiền đủ cho hai ông bà sống hết đời. Vậy mà lại sinh lắm chuyện.
Ông muốn về quê nội cho gần họ tộc, ngoài đất làm nhà ở còn tậu đất xây khu lăng
mộ rước các cụ năm đời về xum vầy bên nhau. Bà lại đòi về quê ngoại cho gần nhà
thờ, gần Cha gần các bạn cùng dàn đồng ca từ ngày còn là thiếu nữ. Giận dỗi cứ
triền miên, việc nào cũng ý kiến trái ngược nhau nhưng việc dành cho vợ chồng Thành một khoản mua ngôi nhà trên thị xã thì hai ông bà rất nhất trí. Ông bơi mủng
vào Đảo Lớn đánh điện cho vợ chồng Thành. Vừa bế con qua bãi cát trước nhà, Thành đã bốp chốp:
- Mẹ chỉ loay hoay với những đức tin huyền bí của mẹ.
Việc lớn thế này mẹ phải nghe theo bố chứ! Mà bố thì suốt ngày chỉ lo mồ với mả,
sao không lo cho hai cái thân già…
Bà Thản lẳng lặng làm dấu thánh còn ông Thản chỉ e hèm.
Đến lúc ngồi nhậu, ông chỉ chăm chú cắn càng cua bóc thịt cho cháu mà
Thành lo. Chồng Thành vào bếp lấy thêm bia, Thành bám theo thì thào anh cứu em với. Về
xin tiền bố để mua nhà trên phố cơ mà... cô lúng túng nói điều mình lo lắng nhưng chồng cô cứ mặc, kể cả lúc ngồi
lại vào chiếu anh vẫn mải mê với những con cua bể đang ngồn ngộn trên mâm. Học cách
của bố vợ, Kiên kê hàm răng cắn cái càng đánh đốp:
- Bố chọn cua sành thật đấy, con nào cũng chắc nịch. Hôm
nào bố dạy con cách hấp làm sao gạch vừa tới mà thịt lại trắng vừa thơm. Con
này ngon đây bố này.
Rồi Kiên- chồng Thành tên là Kiên- quay sang nịnh mẹ vợ:
- Ôi chao là cái món nước chấm! Bố chọn cua cũng tài mẹ
pha nước chấm cũng tuyệt. Không có nước chấm của mẹ thì cua hấp ngon đến mấy
cũng không thể hơn cả tuyệt vời thế này. Ngọt ngọt chua chua lại thơm ngào ngạt,
một cái càng với mấy lát xoài đánh đổ lon bia. Sướng thật!
Ông Thản chỉ phẩy tay, giục uống đi, uống đi. Hai bố
con ngồi đến lon thứ mười thì mọi chuyện đã khác.
- Để mẹ mày đi mua mấy xâu đen lên cho chúng nó.
Chúng nó đây là lũ bạn của vợ chồng Thành đã nhiều lần kéo về nhậu với ông. Ông thích cái tính chưa thấy người đã thấy vòi ăn, ông bảo gì chứ cua bể thì cứ về đây, mệt nghỉ. Ông chỉ có
một yêu cầu là đứa nào rời mâm cũng phải thật no thật say, không no không say
chỉ phí công ông dựng nhắm.
Sau lần về ngoại ấy Kiên có ý định sẽ vận động bố mẹ lên thành phố cho bác Thanh đi về thuận tiện nhưng chưa dám nói với bố. Anh bàn với vợ rồi gọi các bạn tới. Bữa đó, mấy anh em sôi nổi lắm. Ngôi nhà cho các cụ phải là
nơi có nhiều cây cối, nếu được hồ nước phía trước thì mỹ mãn. Bàn đi
bàn lại, chỉ có khu đang
xây dựng ngoại thị là hợp nhưng búa đóng cọc và xe tải ồn ào bụi bậm không biết khi nào các bố xây dựng mới xong mà các cụ lại đang ở nơi
không khí biển trong lành. Cuối cùng, cả bọn đánh liều cứ mua chờ khi nào khu đô thị xây hoàn
chỉnh tất cả sẽ ngon lành!
Kiên cùng một anh bạn đi đảo Tuần. Cả hai hồi hộp nhưng
khuya hôm ấy Kiên đã điện về báo thành công chín mươi phần trăm. Gì chứ cứ ngồi
vào mâm, nhậu đến lon thứ ba thứ tư thì bắt đầu mở màn rồi đến lon thứ chín thứ
mười, con voi cũng lọt lỗ kim. Hôm ấy, hai ông về thay nhau kể lại chuyến thăm
ông bà ngoại. Trả lời câu hỏi đầu tiên ông Thản hỏi về cháu ngoại, Kiên ngập ngừng thưa hôn ở đây vê con bé dị ứng xe đò hay sao mà cặp nhiệt sốt đến… ba bảy
độ một! Ông Thản có hơi men nên chỉ biết sốt là sốt. Cháu ông về thăm ông bà phải
đi xe đi đò mà ốm, ông xót lắm nhưng khi anh con rể nói thế mới biết thương bác Thanh xong xóc trên đường bao nhiêu năm nay thì ông lăng đi. Được
kỳ phép mười mấy ngày phải rải ra nào núi rừng nào phố thị, rồi qua sông qua biển còn ở nhà được mấy ngày. Đang lúc ông xót con xót cháu, Kiên thẻ thọt:
- Chi bằng bố mẹ lên phố với chúng con, bác Thanh về cũng được
ngắn thêm quãng đường mà cháu sang ông bà cũng gần.
Các bạn Kiên vẫn tích cực tìm nhà. Anh em tìm được ngôi
ba tầng một tum, hướng Nam ghé Tây hợp cả tuổi ông Thản và tuổi Thanh, có sân có
vườn cây, chỉ thiếu hồ nước phía trước nhưng bù lại là trục đường chính, mở
cửa hàng bán lẻ hoặc đại lý kinh doanh, kiểu gì cũng thuận lợi. Kiên gọi điện
xuống tán ngôi nhà như thế như thế, ở thành phố người ta gọi là biệt thự.
Chỉ có mỗi một nhược điểm nho nhỏ là nằm bên quốc lộ đang lúc xây dựng hơi ồn hơi
bụi một tí… Ông Thản không biết có hội ý với vợ hay không nhưng sau đó một ngày
đã gọi lên. Và bây giờ hai vợ chồng ông đã chính thức thành công dân của cái
thị xã đang bang bách vươn lên trong xây dựng.
*
* *
Chú Tam khen Thanh có cả số đào
hoa và số thanh nhàn nhưng anh Cả bảo mấy ngày vừa rồi cháu chả thanh
nhàn tí nào. Chắc anh tôi nói về hậu vận chứ lúc này Thanh đang tất tưởi lên
biên giới sau khi đã tất tưởi thu xếp việc gia đình. Khi xe tiếp tục chạy, Tam lại
gợi bằng một câu hỏi để được nghe tiếp câu chuyện nhà Thanh.
- Mẹ em giận bố em vì ông đã gắt: giỗ mẹ không lo làm
xôi làm gà mà cúng lại lo mấy lớp kinh nhà thờ bắt các cụ nghe suông!
Không phải là bố không tôn trọng mẹ, không tôn trọng
phong tục tập quán bên giáo nhưng quả thật ông không tán thành cái cách bỏ giỗ tưởng
niệm ngày sinh nhật. Mẹ chết mấy chục năm mà chỉ đọc kinh ngày sinh nhật rồi
mấy chị em bầy ra ăn uống với nhau? Còn bà, bà cãi con chiên đã được về bên
Chúa còn bắt quay lại chốn cát bụi làm gì! Ông làm giỗ là tưởng nhớ quá khứ còn
bà kỷ niệm sinh nhật là hướng tới tương lai. Bà có tín ngưỡng của bà, sống với
nhau mấy mươi năm mà ông chẳng chịu hiểu bà. Không biết ngày xưa ông đến nhà
thờ đọc mấy lớp kinh để làm gì?
- Thế à. Bố cậu ngày xưa cũng phải đến nhà thờ đọc
kinh à?
Bác Cả hỏi Thanh không biết với ý gì.
- Vâng, trước khi cưới mẹ cháu, bố cháu đã học thuộc
lòng mấy lớp kinh mẹ cháu viết cho rồi đến nhà thờ đọc, ông ạ!
Bác Cả chỉ ờ ờ rồi giục Thanh kể tiếp.
Hai vợ chồng già lời qua tiếng lại rồi ông về quê nội
để lên chùa xin lá sớ làm lễ nhập trạch chuẩn bị cho ngày giỗ ông cụ thân sinh
cũng sắp đến rồi.
Từ ngày lấy ông Thản, việc giỗ tết nhất nhất bà làm
theo chỉ đạo của chồng, mua gà phải chọn gà trống tơ, xôi đồ xong phải đơm thành
oản, mâm cỗ cúng nhất thiết phải đủ xôi gà trầu quả với lọ hoa tươi. Bà coi đấy
là bổn phận nhưng lần này bà ấm ức, nỗi ấm ức vì một lý do rất đặc biệt xin kể
ở phần sau!
Ông đi rồi, nhà cửa lạnh lẽo làm bà nhớ con trên biên
giới đến xoắn gan xoắn ruột. Cả nhà chỉ một mình nó vất vả! Thế là bà ra bưu
điện đánh một bức mẹ ốm nặng, về ngay. Về nhà mới thấy mình sai nên bà lại ra xin
lại nhưng chị nhân viên bảo đã phát đi rồi. Rõ là mua dây buộc mình, giận chồng
giận mình, bà nhưng chẳng biết làm sao đành gửi nhà cho Liên về quê gặp Cha
xưng tội.
Quê bà là vùng đạo toàn tòng. Làng nào cũng có nhà
thờ, có Cha, các thế hệ giáo dân chung tay góp sức xây dựng nên một nền nếp
hoạt động văn hóa rất chỉn chu. Mấy năm nay kinh tế phát triển, con chiên trong
xứ và cả con cháu ở nước ngoài thành tâm công đức cho ngôi nhà của Chúa ngày
mỗi thêm khang trang. Bà rưng rưng khi bước trên con đường lát gạch trong tiếng
chuông chiều gọi nguyện. Gặp Cha, bà xưng tội đã làm con trai nơi biên cương
phải bận lòng và xin mấy lớp Kinh cho người mẹ quá cố của bà là cụ Maria Đào
Thị Thơm. Cha nhẹ nhàng khuyên ráng chờ tối thứ bảy này, nhân lễ Sam Bát có
đông đủ bà con sẽ cầu nguyện cho linh hồn Maria được mãi mãi ở bên Chúa!
Hôm đi người đã khó ở. Ngồi xe máy lạnh hơn trăm cây số,
về đến nhà em gái thì bà Thản bị cảm. Đã uống thuốc cảm và xông nước lá nhưng
xem chừng những hương vị trần gian ấy không hiệu quả bằng nửa tiếng đồng hồ bên
Cha. Rời xóm đạo đi công nhân quốc phòng rồi lấy chồng theo chồng về vùng biển đảo,
mấy chục năm rồi hôm nay bà mới có dịp quẩn quanh dưới chân Chúa, nơi bà được chăn
dắt tự thuở ấu thơ. Đặt bàn tay lên mái tóc bạc của bà, Cha du dương “Chúa luôn
ở trong lòng con nếu lòng con sáng trong và không rời xa Chúa”. Những ông bà cùng
dàn đồng ca ngày ấy tay bắt mặt mừng, họ nhắc về những phút giây cùng quỳ trước
tượng Giê su chịu nạn, cùng cất tiếng amen âm vang dưới những mái vòm.
Thanh ngủ lại nhà dì với mẹ một đêm, hôm sau ra đi sớm.
Bà Thản sụt sịt nhìn theo bóng con mà thầm gọi ông Thản ơi ông có biết con trai
ông vất vả đến thế này không? Ngay lúc ấy bà đã nghĩ phải lỗi hẹn với buổi lễ tối
thứ bảy này mất thôi.
Xe về thẳng quê nội bỏ chuyến nên Thanh phải vòng về
thị xã. Anh đang ngồi nói chuyện với em gái thì con Vàng hực lên rồi chạy ra bắc
chân cào cánh cổng. Là giống sinh ra giữa sóng và gió nên Vàng rất tinh tai, thính
mũi, nó đã nhận ra ông Thản vác cái bao leo qua dải phân cách ở cuối đoạn đường.
Tiếng gâu của con Vàng làm con Lỳ giật mình. Đang mắt nhắm mắt mở nhưng khi nhận
ra ông Thản, Lỳ ta cứ tít mù nhào lộn chào khách.
Mở túi bò khô, ông lấy cho con Vàng một miếng rồi lại mở
bọc ni lông lấy bông ý dỹ cho con Lỳ. Xong hai việc ấy ông mới hỏi Thanh:
- Anh về từ hôm nào?
- Con về hôm kia! Bố đi có được việc không bố?
- Được, được…
Ông Thản chợt nhớ ra điều gì:
- Mẹ chúng mày đâu?
Nghe Thanh trả lời mẹ đang dưới ngoại, ông à một tiếng
như chẳng có gì quan trọng. Giọng ông vẫn không đổi:
- Bà ấy về xin kinh cứu rỗi đấy mà. Giỗ chạp phải có
hương hoa trầu quả cỗ xôi con gà dâng lên tổ tiên, đàng này chỉ lo mấy lớp kinh
suông. Tôi đã xạc cho mà vẫn không chịu sửa!
Thành ấm ức từ khi biết mẹ về ngoại bị cảm nên ngứa mồm
quá:
- Bố thì lúc nào cũng xạc… Nói chưa hết câu Thành đã bật
khóc: sao mà mẹ khổ thế mẹ ơi! Hơi một tý là bị mắng…
- Ơ, cái con này!
Ông Thản ngạc nhiên thốt ra khe khẽ mà tiếng khóc của
Thành đã tắt ngấm. Cô vừa quệt mắt vừa thu xếp các thứ bố mới mang về.
- Không phải việc của cô!
Ông Thản vội ngăn vì đấy là bọc tro rơm nếp và những
gói chân hương ông đem từ quê lên rất kỵ nữ nhi ngoại tộc chạm vào. Thấy con
gái tủi thân, ông bảo:
- Thôi, con đi chợ đi.
Ông sai Thành đi chợ, dặn dò mua gà phải chọn gà trống
cựa mới hơi nhú. Gà mới nhú cựa là gà chưa đạp mái, làm cỗ cúng cái gì cũng
phải thanh sạch…
Ông Thản cởi áo dài mũ xếp quắc lên cây mắc, hai tay
xoa vào nhau ra chiều thỏa mãn lắm. Lễ nhập trạch ông đã làm xong, có con trai
cùng đứng lễ làm ông rất vừa ý. Ông đang định khen con gái có món gì mà thơm
thế thì Thành đã chạy từ trong bếp ra:
- Bố ơi! Có lá thư của mẹ đây này. Ôi trời, mẹ để
trong tủ bếp mà mấy hôm nay con không để ý…
Ông Thản chỉ nhìn qua. Thư của mẹ mày chứ cái gì mà
phải ầm ĩ cả lên, ông bảo thế rồi tiếp tục gióng mắt qua ô cửa về cuối con
đường. Hai anh em Thanh ngồi bậc cầu thang rì rầm, có dòng chữ ngày giỗ ông nội
trùng với ngày sinh nhật của bà ngoại làm Thành không hiểu lại phải hỏi bố. Ông
Thản xoay người lại:
- Giỗ ông nội tính theo ngày âm lịch còn ngày sinh
nhật của bà ngoại tính theo dương lịch. Năm nay hai ngày đó trùng nhau!
Thanh giơ hai tay a một tiếng vang cả ngôi nhà. Cùng
là sự hiếu đễ với bậc sinh thành nhưng do lịch âm lịch dương trùng ngày lại do cách
tưởng niệm khác nhau nên bố với mẹ đã xảy ra những bất đồng. Anh nói với bố:
- Từ lúc nghe cô hàng xóm nói bố về nội mẹ về ngoại,
người đi trước người đi sau, con lo quá. Nỗi lo ấy còn lớn hơn cả nỗi lo về
bệnh tim của mẹ đấy. Nếu bố mẹ không nương tựa vào nhau thì con không thể yên
tâm công tác được. Thú thật, đã có lúc con nghĩ đời mình sẽ là cuộc đeo đá ngàn
cân, bố ạ!
Từ lúc gặp con, linh tính người cha đã mách bảo ông có
cái gì đó không ổn. Con ông đang có cái gì trong lòng nhưng đôi mắt trai trẻ lại
không biết giấu giếm. Định xong việc ông sẽ hỏi để liệu cách giúp con chứ ông đâu
biết rằng chính vợ chồng mình đã làm con lo lắng.
Thanh dừng lại, anh Cả bình luận:
- Đôi khi bất hòa lại làm tiền đề cho một sự thống
nhất!
*
* *
Bà Thản cứ luôn miệng nhắc Thanh ăn nhiều vào con. Ở
trên ấy kham khổ lắm phải không? Cái Thành hâm lại bát canh miến cho anh mày, chắt
riêng nước ra mà đun…
Cả nhà ngạc nhiên vì cách cư xử khác
hẳn ngày trước của bà. Niềm vui vì được gần con trai và niềm vui của cuộc gặp
Cha đang giao thoa và cộng hưởng trong lòng bà. Bà kể lại, khi Thanh đi rồi Cha
đã đến nhà dì. Ông nghe nói có anh bộ đội biên phòng về nhà dì nên lại thăm.
Ông khuyên bà nên về ngay, cứ yên tâm mà về, đến thứ bảy vẫn có buổi cầu kinh
như đã hẹn. Cha đưa cho bà mấy lớp kinh về đọc ở nhà và giảng giải cho bà nhiều
lắm. Bà hướng về phía ông:
- Tôi sáng ra nhiều rồi, ông ạ. Lâu
nay có gì làm ông phiền lòng cũng chỉ vì tôi chưa hiểu, ông bỏ qua cho tôi nhé.
Mấy đứa con hết nhìn mẹ lại nhìn bố.
Bữa cơm chiều thêm thật nhiều hương vị. Ông Thản cho rằng lời khấn quốc thái
dân an, gia đình hạnh phúc trong lễ nhập trạch đã được thần linh chấp nhận
nhưng bà Thản vẫn nhẹ nhàng:
- Mẹ với bố cứ giữ cái cách làm giỗ và
làm sinh nhật từ ngày xưa làm anh Thanh đợt này vất vả. Ở dưới ngoại bây giờ
nhà nào cũng sắp ban thờ thắp hương ngày giỗ, ngày tết. Cha bảo thờ cúng tổ
tiên là phong tục chung của người Việt nam chứ có phải của riêng ai.
Lúc nãy con nó dẫn tôi lên thắp hương cho cụ rồi đấy
ông ạ- bà quay sang nói với ông. Mai ông cứ để mẹ con chúng tôi làm cỗ cúng ông
nội xong rồi đọc kinh cho bà ngoại nhé. Bà vòng tay ôm Thanh: lâu lắm rồi con
không cầu nguyện chung với mẹ, nhỉ?
Kiên nói với Thanh:
- Em đã chuẩn bị gỗ, tối nay thửa cho mẹ cái kệ trong
phòng nguyện. Nếu anh mệt thì cứ nghỉ, em gọi mấy đứa bạn đến làm bảo đảm đến
đêm là xong…
Ông Thản tiếp:
- Đúng rồi, gọi chúng nó đến. Xem có đứa con gái nào
biết nấu nướng bảo chúng nó đến đỡ mẹ mày với cái Thành một tay. Mai nhà ta làm
giỗ ông nội và sinh nhật bà ngoại lại có Thanh về, toàn là việc lớn. Bà nhớ bảo
cái Liên sang nhé…
Câu chuyện của Thanh đã làm ngắn lại con đường lắm đèo
nhiều dốc. Thanh nghe điện thoại rồi vui vẻ báo tin đến ngã ba sẽ có xe máy của
đơn vị đón. Chỉ huy đã báo cho một người đang trên đường công tác trở về dừng
lại chờ anh. Chú Tam với tay vỗ vỗ lên đầu gối Thanh:
- Mừng cho em. Gặp nhau không hẹn mà thật có duyên, em
đã để lại trong anh không chỉ là ấn tượng về người lính biên phòng mà còn là
bài học lớn của hậu phương đấy, Thanh ạ!
Khi Thanh đã được đồng đội đón ở ngã ba rồi, bác Cả
ngồi thẫn thờ. Mãi một lúc lâu bác mới lên tiếng:
- Thôi. Anh em mình cũng quay về thôi!
Tôi không hiểu. Chuyến đi thăm chiến trường xưa của
anh đã qua được bao nhiêu đường đất. Sao lại quay về? Chú Tam càng không hiểu.
Thấy bác Cả bảo quay lại thì chú tạt vào bên đường:
- Sao thế anh?
- Mình rong chơi trong khi người ta vất vả từng giờ
từng phút để giữ gìn biên cương! Không
nên, không nên…
Tôi cứ nao nao nỗi nhớ về Thanh. Cho đến lúc này, hình
ảnh Thanh vội vàng lên biên giới cho đúng ngày trả phép cứ day dứt trong tôi. Anh
em chúng tôi dùng xe nhà đi chơi. Thành
phố và các vùng biển đảo, tôi và Tam đã đi nhiều rồi. Chuyến này, tiếng
là đưa anh Cả đi thăm chiến trường xưa nhưng trong lòng tôi vẫn nghĩ lên rừng
cho lạ cho mới, vậy thôi.
Thật may, chúng tôi đã đỡ Thanh được một quãng đường!
Hà Nội -
20/10/2012