Thứ Tư, 27 tháng 6, 2018

TÌNH THƠ
Gửi Hoa Tigon

Em muốn gọi là gì cũng được
Những bài thơ trĩu nặng mối tình thơ
Như áng mây lành huyền ảo mộng mơ
Cứ lẳng lặng cùng bâng khuâng con chữ.


Ta phiêu diêu nơi đáy hồn lãng tử
Ôm núi sông mà đón sóng vỗ bờ
Ướm mai này để dò hỏi ngàn xưa
Tìm thắm thiết trong tỉnh say cuộc sống.


Ta yêu con thuyền và yêu con sóng
Sóng với thuyền vịn làn gió tinh khôi
Như mỗi chúng ta trong mỗi cuộc đời
Trong tay nắm cùng số đông rạn vỡ.


Ta vẫn tin bằng niềm tin nghẹt thở
Sẽ một ngày qua gió sóng nôn nao
Phía trời xa, nào ai biết phương nào
Có thể thấy người thơ tình lãng tử.
 
6/2018 NNM Hoàng Mai Hà Nội

Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2018

ĐỒNG VÀNG

Hôm nào dảnh mạ mới ươm
Mà nay lúa đã vàng hươm khắp đồng
Một màu rải dọc bờ sông
Xuôi theo ngõ xóm, ngược dòng đường quê
Với ai còn bận chưa về
Vào "Phây" mà thấy lòng mê mẩn rồi
Từ đồng xa đến ven đồi
Đồng quê đang gặt ngập tươi màu vàng
Máu nhà nông vẫn đàng hoàng
Chảy trong huyết quản nên càng nhớ thương
Các anh chị đẫm nắng sương
Để vàng gieo khắp quê hương bốn mùa.
3/6/2018 NNM Hoàng Mai Hà Nội

Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2018

ĐỒNG VỌNG QUA “PHÂY”
Thân tặng Hoa Tigôn

Chúng mình là bạn đi “phây”
Gặp nhau trên sóng mà say đường dài
Trẻ già nào biết là ai
Thương vần yêu tứ mà hoài nhớ nhau
Vợi đi khắc khoải, âu sầu
Nhất là những lúc thấy câu nhắn mình
(Một hôm qua sóng hiển linh
Bài thơ ai hẹn tiễn tình ra đi
Tình giăng giăng một chữ si
Hẹn bên nhau mãi tận khi xuống mồ)
Tưởng ào ào lớp sóng xô
Rồi dào dạt nước vỗ bờ ngàn năm
Ai ngờ tít tắp, xa xăm
Vầng trăng treo mảnh duyên thầm với nhau 
Mới hay “phây” có phép màu
Đã san sẻ được cho nhau bao tình
Dù cho chỉ bóng với hình
Mà thương mà nhớ mà mình mà ta…
09/6/2018
Nguyễn Ngọc Minh
Hoàng Mai Hà Nội


Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2018

VỀ NƠI MÀU TÍM HOA SIM

Nhớ Hữu Loan

Màu tím hoa sim không tím chiều hoang biệt 
Trập trùng, man mát... Ngàn Nưa
Tha thẩn Bến Chuồng* chân bước như chưa
Gió thổi rì rào trên dòng chới với**.


Một nỗi nhớ thương hai đầu mong đợi
Nén lòng đám cưới chiến tranh
Đôi bờ sông Chuồng không ngăn ngắt màu xanh
Chị ra sông giặt áo anh lần cuối.

Triệu trái tim xưa này buốt nhói
Phập phồng bóng nước áo trôi
Những sườn đồi lẩn khuất xa xôi
Sim ngăn ngắt dăng màn trong tâm thức.

Cói đồng lên, xanh màu xanh nhưng nhức
Sông Chuồng cuộn nhập sông Yên***
Dào dạt đôi bờ bao tuổi bao tên 

Sao cứ thắm một màu hoa sim tím.

Màu tím hoa sim ráng chiều tím lịm
Nghẹn ngào màu tím áo em
Tha thướt ngang trời một dải mây mềm
Vắt qua Ngàn Nưa một chiều hoang biền biệt.
1/6/2018 Nguyễn Ngọc Minh- Hoàng Mai Hà Nội
--------------------------
(*) Nhà thơ Hữu Loan kể: vợ ông là bà Lê Đỗ Thị Ninh, con gái thứ tư của ông Lễ Đỗ Kỳ, Chánh Thanh tra Canh nông Đông Dương, có đồn điền Thị Long (xã Thăng thọ, huyện Nông Cống, tỉnh Thanh hóa) rộng mấy trăm mẫu trải theo hai bờ sông Chuồng. Ông Loan và bà Ninh đã cưới nhau tại ấp này, ở với nhau được hai tuần thì chia tay, ông đi vào Sư đoàn 304 tiếp tục công việc chủ bút tờ Chiến Sỹ.
(**) Sau khi Hữu Loan đi được ba tháng, trong một lần đi giặt, bà Ninh cố với theo chiếc áo bị trôi nên bị sẩy chân sa xuống sông, chết đuối.
(***) Sông Chuồng hợp lưu với sông Yên trước khi qua cầu Ghép, chảy ra biển.