Xin người
cái khoảng trống không
“Xin người cái khoảng trống không” là
câu lục mở đầu trong bài XIN của nhà thơ Tâm Tâm in trong sách Thơ bạn thơ do cặp
uyên ương thi sỹ Nguyễn Nguyên Bảy và Lý Phương Liên chủ biên, nhà thơ Hoàng
xuân Họa tuyển chọn, Nhà xuất bản Văn học ấn hành năm 2013.
Tôi đã “đò đưa” bài thơ này với nhà
thơ Hoàng Xuân Họa. Anh Họa cho rằng: Thói thường, khi ai đó cất lời “xin’’, hạ mình mà
“xin”, thì: một là người nào đó tự nhiên đem cho mà mình bắt buộc
phải nhận, hoặc buộc mình phải “xin” một chút gì đó khi bị thiếu?
Nhưng ở đây nhà thơ không được ai cho vật chất và nhà thơ của chúng ta
cũng không xin ai vật chất, mà vì cõi đời này chật chội quá nên nhà
thơ phải xin. Xin “cái khoảng trống không”. Khoảng trống không “Chẳng gì
khỏa lấp ở trong tim người”!
Ôi đời!
Đến“cái khoảng trống không” cũng phải đi xin thì thiệt là... loài
người bây giờ hơi bị quá đáng! Quá đáng vì chiếm hết chỗ, chiếm
hết tình yêu thương của nhà thơ....
Còn tôi
(NNM): Hai chữ xin ở câu đầu và câu kết
bài Xin của Tâm Tâm đã biến màu sắc bài
thơ từ bàng bạc lãng tử sang màu hoa hồng thắm thiết. Nếu thử không đọc Xin người và Em xin, những câu thơ còn lại là trong tim người ai cũng có cái
khoảng trống không vì ai cũng đầy rồi
mà vẫn cứ vơi cho dù tác giả đã khéo thay mọi nhẽ và cất lên hai chữ thật là như một tiếng thở dài. Sau tiếng
thở dài này là ba cặp Thôi thì, chất
lãng tử nổi trội lên, ngồi vào khoảng trống trong tim người mà đếm sao thì lãng
tử quá còn gì.
Chúng tôi đã khen về cái sự duyên
dáng có lẽ cũng rất phù hợp với ý cuộc đời lắm nỗi của anh Họa nhưng tôi nghĩ
chỉ viết ngần ấy dòng về bài thơ này của Tâm Tâm thật không đầy đủ.
Xin hãy đọc trọn vẹn cả bài:
Xin
Tâm Tâm
Xin người
cái khoảng trống không
Chẳng gì khỏa
lấp ở trong tim người
Khéo thay mọi
nhẽ ở đời
Đầy rồi mà vẫn
cứ vơi, thật là…
Thôi thì thả
một cánh hoa
Cũng không
làm nước tràn qua ly đầy
Thôi thì nối
lại sợi dây
Cho con diều
lại có ngày chơi vơi
Thôi thì…
góc ấy chật rồi
Em xin khoảng
trống này ngồi đếm sao…
Đây là hành trình của trái tim đến với trái
tim, hành trình ấy sao mà khó, sao mà kỳ công bởi cái khoảng trống
không chẳng gì khỏa lấp ấy đâu dễ sẻ san. Nhưng tôi tin người được xin sẽ khó cưỡng lại, vì Khéo thay mọi nhẽ ở đời/ Đầy rồi mà vẫn cứ
vơi, thật là.
Baì thơ có ba cặp lục bát mở ra bằng
hai chữ Thôi thì… Từ … thả một cánh hoa/Cũng không làm nước tràn qua ly đầy đến… nối lại sợ dây/Cho con diều lại có ngày chơi vơi e dè ràng buộc đến
Thôi thì góc ấy chật rồi/Em xin khoảng trống
này ngồi đếm sao… thì khát vọng của những trái tim đã ung dung nơi tiên cõi
dù cõi tiên này có màu rất bạc.
Loài người vẫn không thôi dấn thân và
đã tới đích bằng bao khát vọng nhưng cái
chỗ trống không trong trái tim người quả là cái đích không dễ tới chút nào.
4/5/2016-NNM
Cả bài thơ của anh Tâm Tâm và bài bình của anh NGUYỄN NGỌC MINH đều rất hay!
Trả lờiXóa